Tôi thích tất cả các bài hát của F.U.N. Tôi thích nhạc của họ. Giai điệu lạ lùng.
Tôi nghe bài này trong những ngày tháng tâm hồn rất thanh tịnh. Tôi đã ngộ ra rằng: Cảm giác là thứ không thể kiểm soát, nhưng hành động thì có thể. Mình có thể cảm thấy đau, nhưng mình có thể điều khiển bản thân không suy nghĩ đến điều đó. Mình có thể cảm thấy khổ, nhưng mình có thể điều khiển bản thân không thể hiện điều đó.
Để cho tình cảm tự sinh tự diệt. Mình càng thể hiện, cảm xúc sẽ càng có cơ hội lấn lướt và điều khiển mình. Hãy để mọi ngổn ngang trong lòng diễn ra trong im lặng. Nó sẽ tự kết thúc trong im lặng.
Như thế, bản thân mình có thể sống bình thản, nhìn đời bằng con mắt bình thản.
Tôi ngày trước hoàn toàn không thể điều khiển cảm xúc của bản thân, ngược lại, tôi bị nó điều khiển, thay đổi cả cuộc đời tôi. Tôi yếu đuối, không dám đứng lên, không dám nhìn thẳng... để cho bản thân bị nhấn chìm vào bể buồn sầu bi ai, sống trong oán thán và hờn trách cuộc đời.
The lesson you've learned is leaving you dumb
Bài học tôi nhận được trong những năm tháng khủng hoảng ấy của cuộc đời làm tôi tê liệt trong một khoảng thời gian dài. Thơ thẩn và vô hồn như một cái xác rỗng. Tôi hoàn toàn lạc lối, hoàn toàn bế tắc, hoàn toàn không nhìn thấy lối ra cho cuộc đời mình.
Và hoàn toàn cô độc.How can you see the ending
When you're lost at the beginning?
Standing high above the flood line
Watching all your belongings go by
Tôi đã làm gì để vượt qua được những ngày tháng ấy?Watching all your belongings go by
Chẳng thể nói chuyện với ai, chẳng có ai để bấu víu, chẳng có người nào để tin tưởng. Tôi đánh mất từng thứ, từng thứ một mà không cách nào níu giữ. Tôi dường như đã đánh mất luôn cả linh hồn mình, đã lạc mất trái tim mình đâu đó trong những ngày vô định.
Nhưng con người ấy mà, không phải là sinh vật dễ bị quật ngã và biến mất vô nghĩa như vậy. Thật không dễ dàng gì để đứng dậy khi trên người có quá nhiều vết thương. Cuộc đời đã có quá nhiều lỗ hổng. Chạm vào là đau, chạm vào là đau.
How can you fix somethingThat you can't touch without hurting?
Làm gì? Chỗ nào đau thì chữa chỗ ấy. Lỗ hổng nào, dù chạm vào có đau, hãy cứ chạm vào. Nếu không chịu đau, làm sao mà hết bệnh được? Có thể nói một cách dễ hiểu là: Giống như khi tôi ăn ớt, quá cay. Thường thì mọi người sẽ uống nước vào cho đỡ cay. Tôi thì tôi sẽ uống canh nóng vào. Đau chứ, vừa nóng vừa cay, chảy hết cả nước mắt. Nhưng mà sau đấy thì tê cả lưỡi, chẳng còn thấy cay tí nào nữa cả.
Có nhiều người có thể sẽ bảo tôi bệnh, tự hành hạ bản thân. Nhưng mà đôi khi, "trơ" cũng tốt. Đối với bản thân tôi ngày ấy, bị thương và cô độc. Điều tôi cần làm đầu tiên là phải dứt bỏ được cái cảm giác "đau" để có thể đi tiếp. Tôi cần phải đi tiếp, dù cách tôi đã làm có bệnh hoạn hay điên khùng cỡ nào. Điều tôi cần duy nhất lúc ấy là không được gục ngã, nếu không, tôi sẽ mãi mãi nằm lại đó. Cô độc và thảm hại.
Tôi đã vá từng lỗ hổng trong tâm hồn mình như thế. Việc còn lại là của thời gian. Tất cả mọi sinh vật đều có sự "phục hồi tự nhiên". Đó là sự tự làm lành của cơ thể qua thời gian.
Và bây giờ tôi ở đây, hoàn toàn khỏe mạnh và sống một cách có ý nghĩa. Dư âm, hậu quả của quá khứ vẫn còn dai dằng, chưa thể dứt hẳn. Nhưng mà, quá khứ mãi mãi chỉ là những ngày đã qua. Thời gian rồi sẽ dần xóa nhòa những ám ảnh tổn thương, cuộc sống rồi sẽ mang đến những cơ hội cho tất cả những người ngày ngày cố gắng muốn sống khác.
Please leave a light on when it's done
Ngày anh lạc vào mắt tôi có lẽ là ngày mà lỗ hổng cuối cùng của lòng tôi được vá. Là ngày mà lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, tôi đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn thấy trời xanh và nắng ấm.
Mà thôi, đó lại là một câu chuyện khác.


0 comments:
Post a Comment